Buổi tối

Chiều rất chậm. Bồng bềnh. Nhẹ tênh.
Như không muốn đi. Không muốn tới
Hồng không dưng bâng quơ nhớ nhung.
Tôi xếp sách vở ra đường đến nhà nguời yêu.

Con đường tình ta đi thong dong. Thêng thang phố rộng. Bởi không hẹn hò nên người yêu đi vắng. Tối bất ngờ vơ vơ. Bất ngờ nghe buồn lên từng bước nhỏ. Nghe buồn lên từng dấu chân gió hoàng hôn. Hoang vu. Phố chợ. Không có em cũng chẳng lên neon. Con đường Bạch Đằng thân thuộc. Như giấc mộng hảo huyền của ta.Con đường hai bên theo chân em đi. Theo chân em về. Lẽo đẽo. Dưới nắng. Dưới mưa.Con đường này in bóng người thương, trên hè phố. Thẹn thùng nghiêng nón bài thơ Bồ Đề Đạo Tràng.

Lững thững tóc mây trời. Lá xanh hầu như mơ vào đời thiên thu. Và áo lụa trắng em lồng lộng. Bay đầy cả giấc mơ, tuổi thơ học trò hoa mộng. Tôi lang thang trên đường. Như mây. Bước chân tình cờ tạt vào công viên của những người yêu nhau. Từng đôi. Vai kề vai. Đầu tựa sát đầu. Tôi quay đi né tránh hai người đang ôm hôn nhau. Lòng thầm mong hai người đừng nhìn lên. Kẻ thứ ba chỉ làm cho tình yêu bối rối. Thẹn thùng. Tôi đứng trong bóng tối.  Dấu mặt vào ban đêm. Lòng bây giờ là dòng sông không chỗ đậu. Em hờ hững tình xa! Tôi đứng trăm năm bên dòng sông Hậu cất tiếng kêu đò. Tiếng kêu đò lạc lỏng. Dội lạnh vào lòng đêm đen. Trùng trùng. Hoang vắng. Âm u.

Gió từ mặt dòng sông đêm thổi lên se lạnh. Tôi bỏ lại công viên sau lưng.  Lầm lũi trở về. Ghé tạt qua nhà sách Hứa Văn Trung mua mấy tờ tạp chí tháng này. Nhà sách đã đóng cửa tự bao giờ. Chị Hứa Thị Quýt đâu không thấy bóng. Tôi về nằm dài trên chiếc giường tre nhỏ. Óp ép. Bề bộn sách vở. Báo chí. Tiểu thuyết. Giáo khoa. Cầm lên một quyển. Đọc suốt một trang. Mà không hiểu nổi nói gì. Ôi quê nhà và lưu đày. Ôi người đàn bà hiền lành. Dễ thương .Thầm lặng như cái bóng nhỏ.

Theo chồng lên vùng sa mạc xa xôi. Và đêm nhà trọ nàng đã…. Ngoại tình cùng với… tiếng gió. Từ cõi ngàn trùng mênh mông bí mật nào tha thiết đưa vang lại. Tiếng gọi về từ một cõi quê nhà dấu yêu. Mịt mù. Không thôi đồng vọng. Thiết tha. Không có gì. Không có gì đâu. Không có gì đâu. Tôi nói. Tôi ném mạnh quyển sách vào gầm giường.  Bất ngờ nổi lên cơn thịnh nộ cuồng điên. Con người muôn ngàn đời bé nhỏ. Đần độn. Cô đơn. Ngu xuẩn. Ngù ngờ. Ai gọi ai phía bên kia đêm của miền sa mạc hư vô?  Tôi nằm trong buổi tối Châu Đốc nhớ em. Ai vừa gọi tôi trong đêm mịt nùng dấu chân gió động hoang vu đèn không hắt bóng?

(Tập thơ truyện Ảo Ảnh)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét