Đức không tham sắc dục với phái nữ

Người phụ nữ là người phải chịu thiệt thòi nhiều thứ đau khổ nhất trong cuộc truy hoan này, họ phải gánh chịu gấp trăm ngàn lần khổ đau hơn người nam:

1. Cái khổ thứ nhất của người phụ nữ:

Ngày xưa thời phong kiến, người phụ nữ khi lén lút với người nam lỡ có thai thì cả làng xã trói chặt cô gái này, đem bỏ trên một cái bè, thả trôi sông. Chiếc bè không người lái trôi dạt theo dòng nước, mang theo một người con gái vô phước bị trói chặt, trời nắng nóng như thiêu đốt, không có thực phẩm ăn uống, đói khổ vô cùng, cô gái này phải chết.

Chết trong sự hành hạ quá khổ đau. Nhưng trước khi thả bè trôi sông, cô gái này còn bị mọi người chửi mắng, sỉ nhục thậm tệ và còn bị đánh đập không chút xót thương nữa. Bên nước Ấn Độ có một tục lệ hành hạ người phụ nữ quan hệ bất chánh cho đến chết bằng cách ném đá. Ở đó, người ta bắt người phụ nữ ấy trói chặt vào một trụ cây, rồi mọi người cứ lấy đá ném vào người con gái cho đến khi chết mới thôi. Đấy, các chị em phụ nữ đã thấy chưa? Khi nam nữ gần nhau hạnh phúc đâu không thấy, mà thấy toàn là sự khổ đau, mà người phụ nữ lại gánh chịu hết mọi sự khổ đau ấy một mình.

Còn người nam thì sao? Như các bạn đã biết, thời xưa người ta “trọng nam khinh nữ”. Cho nên làng xã cũng chỉ phạt lấy có mà thôi. Các bạn sẽ thấy luật pháp của ngày xưa không có công bằng chút nào cả. Hai người nam nữ đồng phạm vào một tội lén lút sắc dục, mà người nữ bị kết tội “khổ nhục tử hình”, còn người nam bị đánh mấy chục roi mà thôi. Đạo đức thời xưa thật là bất công.

Phải không hỡi các chị em phụ nữ? Nam, nữ sinh ra cũng là con người như nhau. Tại sao đối sử tàn tệ như vậy? Nếu lịch sử loài người không có những bậc anh thư thì người phụ nữ ngày nay sẽ ra sao? Và có đòi được quyền nam nữ bình đẳng chăng? Con người đối xử với con người mà còn như vậy, huống là đối xử với các loài động vật khác.

Hiện giờ, tuy rằng nam nữ được bình đẳng như nhau, nhưng bản chất con người dù nam hay nữ vẫn còn mang đầy bản ngã tự phụ, phi đạo đức làm người, nên cảnh gia đình thường hay có sự rầy rà, bất an. Đấy cũng là những điều đau khổ, chứ hạnh phúc gì đâu?

Thưa các bạn! Các bạn có thấy trên đời này có đôi vợ chồng nào không rầy rà, không giận hờn, sống hạnh phúc bên nhau cho đến khi đầu bạc răng long mà không có sự buồn phiền chăng? Còn bây giờ thì sao? Làng xã người ta không hành hạ các bạn như xưa, nhưng người ta vẫn cười chê các bạn ạ! Khi gặp các bạn người ta không nói ra thẳng mặt, nhưng người ta không còn quý trọng và cũng không muốn thân cận các bạn. Nếu các bạn gặp những người đàn ông có máu “ba mươi lăm”, thì họ dùng những lời lẽ sỗ sàng, thô lỗ, tục tĩu hoặc những hành động thiếu văn hóa, kém đạo đức trêu ghẹo bạn. Một phút đắm say sắc dục thì giá trị phẩm hạnh đạo đức của các bạn bị đánh mất đi. Phải không hỡi các bạn? Ngày xưa, nhờ sự cực hình của làng xã nghiêm khắc như vậy, mà các cô gái thời xưa mới giữ mình trọn vẹn. Cho nên các bạn gái phải nhớ: “Một phút truy hoan mà sự khổ đau ngàn trùng phải chịu lấy một mình”.

Còn thời nay các bạn tự do hơn, không còn bị hành hạ khổ đau bằng mọi sự áp bức nữa, nhưng các bạn phải nhận lãnh những sự khổ đau khác. Lỡ có thai, các bạn đi nạo thai.

Nạo thai cũng là một sự hành hạ khổ đau ghê gớm từ thể xác lẫn tinh thần (tội ác giết con). Sự nạo thai nhiều lần thì gây ra những bệnh phụ khoa mà các bạn phải chịu nhận lấy tràn đầy những sự khổ đau ấy suốt cuộc đời của bạn. Các bạn có biết chăng?

2. Cái khổ thứ hai của người phụ nữ:

Người ta nói rằng: “Ngày đám cưới là ngày vui nhất, hạnh phúc nhất đời của người con gái”. Sự thật có như vậy không? Thật sự không phải vậy. Một đám cưới làm cho trang trọng, cỗ bàn linh đình, để hãnh diện với xóm làng thì phải tốn hao rất nhiều tiền bạc, có khi phải đi vay nợ. Các bạn cứ suy nghĩ đi! Ngày đám cưới xong mà mắc nợ thì làm sao mà gọi là ngày vui nhất được. Phải không hỡi các bạn? Nhà không nợ, khi cưới vợ cho con phải nợ nần thì ai mà không rầu lo. Các bạn nghĩ sao khi cha mẹ nợ nần do đám cưới của các bạn, như vậy thì các bạn có vui không? Còn về phần các bạn, khi đám cưới xong các bạn sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Tuần trăng mật các bạn có biết không?

Người ta thường bảo tuần trăng mật rất là hạnh phúc, chứ ít ai dám nói sự thật, chứ sự thật là sự đau khổ các bạn ạ! Vừa mệt nhọc, vừa đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần. Những người nào đã có hưởng tuần trăng mật rồi, thì lời nói của chúng tôi không sai. Cho nên mọi người lầm tưởng đó là ngày hạnh phúc biết bao, nhưng không phải vậy hỡi các bạn! Chưa phải là hạnh phúc đâu các bạn ạ! Trong sách “Ái Tình Bửu Giám” nói: Khi người phụ nữ giao hợp với người nam lần đầu tiên là người phụ nữ phải chịu khổ đau rất nhiều.

Như vậy, ngày đám cưới là ngày hạnh phúc nhất là ở chỗ nào. Rõ ràng chúng ta sống trong tưởng, chứ sự thật là một sự khổ đau mà người phụ nữ phải gánh chịu một mình. Rồi đây cảnh mẹ chồng nàng dâu, chị chồng, em chồng. Biết chừng nào cho hết nỗi khổ đau này. Tưởng đám cưới là ngày vui và hạnh phúc nhất đời, nhưng không ngờ ngày ấy là ngày bắt đầu thân cá chậu chim lồng, mọi sự khổ đau đang trói chặt không còn cách nào thoát ra được như: “Cá cắn câu biết đâu mà gỡ, chim vào lồng biết thủa nào ra”. Người phụ nữ từ đây đã khép mình vào trong lồng kín, không còn như cánh chim trời lộng gió. Cuộc đời của người phụ nữ bắt đầu từ đây chịu khổ muôn ngàn cay đắng. Vậy mà bảo rằng: “Ngày đám cưới là ngày vui nhất, hạnh phúc nhất đời người con gái”.

Theo chúng tôi nghĩ: lời nói trên đây là không đúng sự thật. Khi người phụ nữ bước lên xe hoa về nhà chồng là ngày bắt đầu khổ đau nhất cuộc đời. Các bạn phụ nữ hãy suy nghĩ lại đi, lời chúng tôi nói có đúng không?

3. Cái khổ thứ ba của người phụ nữ:

Khi mới mang thai, ăn uống thường bị ói mửa, ăn uống không được, người xanh xao, vàng vọt... mệt mỏi vô cùng. Đấy là cái khổ mà có ai thấy được, gánh được cho người phụ nữ này, chỉ có người phụ nữ phải chịu ôm lấy sự khổ đau này một mình. Các bạn cứ suy ngẫm lại đi, có đúng không? Thế mà người phụ nữ chịu khổ mà còn lại bảo rằng: “Đó là thiên chức sắp làm mẹ của người phụ nữ”. Tại sao không bắt người đàn ông lãnh thiên chức này. Hai người đồng trời truy hoan mà lại bắt một người chịu biết bao sự đau khổ.

Vậy mà còn gọi là thiên chức. Như vậy thiên chức có công bằng hay không? Người phụ nữ quá yếu hèn, rụt rè e sợ, không dám vươn lên giữ vững tay lái “Đức Không Tham Sắc Dục”, để chiến đấu với sự bất công của mặt trận sắc dục, để đòi lại sự công bằng cho mình, mà chỉ còn biết tự an ủi mình bằng câu: “Phụ nữ thường có khuynh hướng cống hiến và hy sinh”. Một câu nói tiêu cực để muôn đời âm thầm chịu khổ một mình với thiên chức làm mẹ. Để rồi bao nhiêu giọt lệ khóc thương cho đời người con gái bạc phận. Một phút không giữ tâm tham sắc dục mà phải chịu khổ suốt đời. Phải không hỡi các bạn? Cả thế giới này, các bạn có nghe thấy chăng? Tiếng nói của một người phụ nữ Việt Namoai hùng, còn vang vọng mãi từ ngàn xa xưa cho đến ngày hôm nay trên mặt trận sắc dục: “Cưỡi sóng to, chém cá kình nơi biển Đông, một đời không cúi đầu làm thê thiếp cho người”. Người có lời nói này mới thật sự là người phụ nữ có khuynh hướng cống hiến và hy sinh mình cho Tổ quốc, quê hương. Chứ cống hiến và hy sinh cho sắc dục, cho con đường sanh tử luân hồi và tiếp nối sự khổ đau mãi mãi thì còn có nghĩa lý gì nữa? Phải không hỡi các bạn?

Còn về sắc dục, chúng ta không tự chiến thắng mình để sa ngã, chỉ một phút giây hoan lạc mà suốt đời chịu khổ đau. Khi chịu khổ đau không biết than thở và chia sẻ cùng ai, nên tự an ủi mình bằng “thiên chức làm mẹ”, hoặc “cống hiến và hy sinh”. Thiên chức làm mẹ, cống hiến và hy sinh cho con cái, điều này có đúng không các bạn? Con cái là gì vậy các bạn? Con cái là nợ nhân quả đấy các bạn ạ! Vay nợ thì phải trả chứ sao gọi là thiên chức, cống hiến và hy sinh? Nếu tâm không tham sắc dục thì làm sao có vay nợ con cái. Không có vay nợ thì làm sao có thiên chức, cống hiến và hy sinh. Như vậy, cống hiến và hy sinh cho con cái tức là cống hiến và hy sinh cho tâm tham sắc dục. Nhưng tâm sắc dục là một cuộc truy hoan nơi bất tịnh, uế trược, hôi thối, thấp hèn thuộc về cá nhân của nam nữ của hai người. Dâm dục có gì cao cả đâu mà phải cống hiến và hy sinh. Đúng là chúng ta đang sống trong điên đảo, tự làm khổ mình mà không biết, đang bị luật nhân quả chi phối tác động tâm, khiến cho chúng ta mê muội, say mê sắc dục để lần bước theo con đường khổ đau cùng tận và để tiếp nối cuộc hành trình luân hồi tái sanh.

Sinh ra làm thân người nữ, với thiên chức gì mà phải chịu khổ đau như vậy. Thật là đau buồn. Phải không hỡi các bạn? Nếu các bạn không tự chiến thắng tâm sắc dục của mình, không sống một đời sống đức không tham sắc dục thì các bạn phải chịu muôn vàn khổ đau: “Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình”

4. Cái khổ thứ tư của người phụ nữ:

Khi mang thai phải chịu nặng nề chín tháng mười ngày, hai chân thường bị phù nề to lớn như chân voi, đi đứng rất khó khăn.

Vả lại, lúc ấy đang làm dâu con, nên đâu dám nghỉ ngơi. Mà nếu có được sự nghỉ ngơi thì lại sợ con trong bụng quá to lớn, khi sinh sẽ gặp nhiều khó khăn, có khi mất mạng, nên phải cố gắng làm không dám nghỉ. Từ ngày đám cưới cho đến ngày mang thai có bao giờ người phụ nữ sung sướng được đâu. Vui thì chỉ có một chút xíu như cát trong đầu móng tay, mà khổ thì đau vô cùng tận. Vậy mà bảo: “Vui nhất, hạnh phúc nhất đời của người con gái”.

5. Cái khổ thứ năm của người phụ nữ:

Ngày khai hoa nở nhụy là ngày mừng vui nhất vì nhận thiên chức làm me. Người ta gán cho người phụ nữ năm chữ, nhận “Thiên Chức Làm Mẹ”. Để rồi từ đây, người phụ nữ phải gánh chịu những sự nhọc nhằn đau khổ chỉ có riêng mình.

Cái khổ đau trước tiên mà người phụ nữ phải chấp nhận, đó là cái đau đớn mười phần chết, chỉ còn một phần sống là ngày sinh nở.

Ngày sinh nở là ngày đau khổ nhất trần ai của người phụ nữ thập tử nhất sanh. Ai có một lần đau đẻ mới biết sanh đẻ là khổ đau tận cùng của những cái đau khổ khác.

6. Cái khổ thứ sáu của người phụ nữ:

Khi sinh con ra phải đêm ngày bồng bế nuôi dưỡng con, cực khổ trăm bề... Các bạn có thấy chăng? Một phút truy hoan, cả đời khổ ải.

Một đứa bé sinh ra thì phải có sự bài tiết, nhưng nó có biết dơ sạch gì đâu, nên khi bài tiết nó bài tiết ngay tại chỗ nằm, chỗ ăn, chỗ ngủ, v.v... Lúc bấy giờ, người mẹ phải chịu hôi, chịu thối, lo hốt dọn, lau chùi, tắm giặt quần áo cho con. Sự cực khổ như vậy mà phải chịu đựng suốt ba, bốn năm trời, chờ con lớn khôn biết bài tiết có nơi có chỗ.

Đó là nói đứa con không đau bệnh, còn nó bệnh đau, thì người mẹ phải chịu cực khổ gấp trăm ngàn lần. Người mẹ phải ôm con thức suốt đêm ru và hát cho con ngủ, nhưng nào nó có ngủ đâu, vì bệnh đau nó khóc suốt đêm, thì người mẹ cũng khóc với con suốt đêm. Các bạn có thấy chăng? Từ khi bước lên xe hoa, làm dâu, làm vợ và làm mẹ, thì hạnh phúc đâu không thấy, mà chỉ thấy toàn là những sự khổ đau. Khổ đau nào dám than thở với ai, chỉ biết lấy con cái làm nguồn vui cho mình, nhưng cuối cùng con cái nói những lời cay đắng phũ phàng. Thật là, đời là một biển khổ vô cùng, vô tận. Phải không hỡi các bạn?

7. Cái khổ thứ bảy của người phụ nữ:

Cực khổ như vậy chưa hết đâu các bạn ạ! Hằng ngày các bạn còn lo cho con bú, cho ăn, cho mặc rồi dạy tập nói, tập đi... Cho đến khi được lớn hơn một chút, được cắp sách đến trường thì phải lo việc học hành của con, tiền học phí, tiền sách vở, tiền quà tiêu vặt cho con hằng ngày, lo toan cả trăm thứ chi phí.

Thường ngày phải luôn nhắc nhở con cái phải ráng học hành, siêng năng, nhiều khi người mẹ phải ngồi dạy con suốt cả buổi. Phải nói rằng người mẹ đang học bài với con. Những hành động cực khổ vô vàn này nào ai có biết; nào có ai chia sẻ những nỗi khổ cực này chăng. Phải không hỡi các bạn? Khi đi học, thấy con về muộn người mẹ lo sợ từng phút, từng giây, chừng nào thấy mặt con về đến nhà thì mới hết nơm nớp lo âu.

Đấy là những nỗi khổ chứ hạnh phúc chỗ nào đâu. Phải không hỡi các bạn? Nếu con cái không nghe lời cha mẹ, trốn học đi chơi với bạn bè hư thân mất nết, sa ngã xì ke, ma túy, thuốc phiện hoặc bị bệnh Aids, Sida, HIV, v.v... thi cử rớt khiến cho cha mẹ đau khổ vô cùng. Như vậy là hạnh phúc chỗ nào đâu? Người phụ nữ sinh ra đời là chịu lấy muôn vàn sự khổ đau. Phải không hỡi các bạn? Mọi người nói “ngày đám cưới là ngày vui nhất”, là để an ủi số phận của chúng ta, che lấp những sự khổ đau, để chúng ta an phận mà sống trong từng tiếng nức nở “cống hiến và hy sinh”.

8. Cái khổ thứ tám của người phụ nữ:

Như vậy còn chưa hết khổ đâu các bạn ạ! Phải lo cho con học hành có nghề nghiệp để tự nuôi sống thân nó, để tự nó bảo bọc gia đình nó. Khi nó đã có nghề nghiệp thì phải lo dựng vợ gả chồng, nếu vợ chồng con cái của nó hòa thuận thì thôi, bằng bất hòa thì là một nỗi khổ của cha mẹ rất lớn. Ai có con cái thì sẽ thông cảm được điều này.

Nuôi con lớn khôn thì công lao của người mẹ kể sao cho hết. Vậy mà khi lớn khôn nó làm theo ý muốn của nó, cãi lại cha mẹ, còn bảo cha mẹ là áp đặt con cái từ việc học hành đến việc hôn nhân...

Cha mẹ áp đặt con cái để làm gì thưa các bạn? Chỉ vì thương con mình, muốn con mình trở thành người tốt, cuộc sống luôn được an vui và hạnh phúc, không bị ai lừa đảo gạt gẫm. Ngược lại, con cái không hiểu công lao cực nhọc của cha mẹ trăm ngàn lần khó nhọc, lỡ nói ra những lời nói bất hiếu, bất nghĩa, phũ phàng công ơn, khiến cho cha mẹ buồn khổ vô cùng. Con cái bất hiếu như vậy, rồi đây luật nhân quả sẽ phải trả quả báo ấy cho mà xem. Nhưng con cái bị trả quả khổ đau, thì cha mẹ cũng chẳng vui gì. Phải không hỡi các bạn?

9. Cái khổ thứ chín của người phụ nữ:

Bên cạnh việc ngày đêm chăm sóc, dạy dỗ con cái, mà còn phải lo tranh thủ làm một người nội chợ đảm đang: đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ cho chồng, cho con. Nếu ở nông thôn người phụ nữ còn phải phụ chồng con chăn nuôi, trồng trọt, cấy cày, gặt hái, v.v...

Lại còn phải mang nông phẩm, rau quả...hoặc gà, vịt, cá, tôm... ra chợ bán buôn, đi sớm về trưa, dù con còn bé. Đó là cảnh đầu tắt mặt tối ở riêng, còn cảnh ở chung với cha mẹ chồng, chị chồng, em chồng thì sao? Ôi! Ngày xưa, cảnh làm dâu của người phụ nữ phải chịu nhiều cay đắng do mẹ chồng, chị chồng, em chồng, họ quá khắc nghiệt và áp đặt mọi việc. Người phụ nữ làm dâu giống như một tôi tớ trong nhà, thức khuya, dậy sớm quét dọn nhà cửa, hầu hạ cơm nước...làm việc quần quật suốt ngày không hở tay.

Nghĩ đến cảnh làm dâu con mà người phụ nữ quá sợ hãi, nhưng ngày nay không còn nữa.
Cảnh khổ này chưa hết đâu bạn ạ! Khi gia đình cơm không lành, canh không ngọt...chồng say xỉn... kinh tế thiếu trước hụt sau thì các bạn nghĩ sao? Ôi, khổ tận cùng! Mỗi cái khổ đều đổ trên đôi vai bé nhỏ của bạn.

Bạn có biết không? Chỉ vì một quan niệm sai lầm, nhưng quan niệm ấy đã ăn sâu vào cốt tủy của con người, rất khó bỏ. Đó là ở đời sống phải có đôi, có bạn. Bậc làm cha mẹ, tuy biết đời mình đã khổ, nhưng không còn cách nào hơn là phải lo cho con có đôi, có bạn rồi chết mới an tâm. Còn về phần người con thì sao? Đa số họ đều nghĩ: Có vợ mới lo làm ăn được, hoặc có chồng để nương tựa vào nhau mà sống, chia vui sẻ buồn, tránh cảnh cô đơn buồn tẻ và để có con nhờ về sau. Đại đa số họ rất sợ cảnh độc thân, cô đơn, già yếu, ốm đau không ai lo... nhất là sợ mọi người ăn hiếp... Đó là một nỗi lo xa của mọi người, chứ sự thật không phải vậy đâu! Vì mọi người chưa hiểu luật nhân quả.

Trong cuộc đời này đã xác định rất rõ ràng. Hãy vào thăm những nhà dưỡng lão thì các bạn sẽ rõ. Biết bao nhiêu ông già, bà cả đã từng có chồng, có vợ, có con cái hẳn hoi, thế mà hôm nay lại sống cô đơn nơi đây chỉ có một mình, với lòng thương hại của mọi người bốn phương.

Chúng tôi xin trở lại vấn đề. Đã muôn vàn cực khổ nuôi con lớn khôn. Tuổi tác đã già yếu nhưng vẫn còn lo cho đời cháu, đời chắt khi chúng nó ấm đầu sổ mũi. Như vậy, người phụ nữ sinh ra là để chịu khổ muôn vàn, từ khi bước lên xe hoa cho đến ngày xuống lòng đất, ai biết được điều này. Phải không hỡi các bạn? Bởi chạy theo tâm sắc dục, người phụ nữ phải thọ chịu sự khổ đau nhiều nhất như trên chúng tôi đã nói. Tục ngữ có câu: “Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình”. Đúng lắm các bạn! Cái khổ của tâm sắc dục thì vô cùng tận, nhưng cái lạc thì rất ít như đất trong đầu móng tay.

Xét cho cùng lý của tâm sắc dục vừa làm khổ, lại vừa làm tiêu hủy một năng lực rất lớn của con người. Người đắm chìm trong sắc dục cơ thể thường bệnh tật. Sắc dục là một điều tai hại nhất của con người. Các bạn đừng tưởng rằng: nó là hạnh phúc chân thật của đời người, nên các bạn mới chạy theo để thỏa mãn dục vọng đó. Dục vọng của con người không bao giờ thỏa mãn được, nó giống như người nghiện thuốc lá, thuốc lào, thuốc phiện, v.v...

Ở tâm sắc dục, tìm cầu hạnh phúc đâu không thấy, mà chỉ thấy toàn là một sự mệt nhọc, đau khổ nối tiếp nhau. Nhất là mọi người không ngờ, những hành động truy hoan đó lại là một sự nối tiếp luân hồi tái sanh. Trong sự luân hồi tái sanh là sự khổ đau bất tận từ kiếp này đến kiếp khác. Các bạn ạ.

Theo luật nhân quả trả vay, thì đây là một chuỗi dài thời gian thống khổ ghê gớm từ đời này sang đến đời khác, nối tiếp nhau và luân hồi mãi mãi không bao giờ dứt. “Đó chính con đường sắc dục”, con đường luân hồi tái sanh của muôn loài. Các bạn có nhận ra con đường này chưa? Khi đã nhận ra, các bạn phải làm gì? Hay cứ bỏ trôi đời mình theo dòng nước đục nhân quả, như cánh lục bình trôi trên dòng sông nước.

Người ta đâu biết rằng: giữa những hành động hạnh phúc lứa đôi nam nữ âu yếm nhau, là những hành động đang bị luật nhân quả chi phối, tác động, điều khiển khiến cho đôi lứa nam nữ đắm đuối mê say, để rơi vào cạm bẫy nhân quả. Trên đời này ít có người nào hiểu biết uy lực này, nên không có một người nào thoát ra khỏi định luật nhân quả được.

Do đó, tất cả vạn vật trên hành tinh này đều phải chịu chi phối điều hành của luật nhân quả như vậy.

Đó là một sự sinh tồn nối tiếp nhau để sống của vạn vật, nên mọi vật phải chịu chung dưới một qui luật của nhân quả. Chỉ có những người nào sống trọn vẹn đạo đức nhân bản - nhân quả thì mới ra khỏi qui luật này.

Cái khổ triền miên bất tận của luật nhân quả luân hồi này chưa có ai ngăn chặn đứng được. Muốn ngăn chặn đứng sự khổ đau này, chỉ duy nhất có đạo đức nhân bản - nhân quả ra đời, để cho mọi người thấu hiểu những hành động không làm khổ mình, khổ người, thì mới có thể đình chỉ những cuộc sống truy hoan sắc dục thấp hèn. Trong những hành động đạo đức không làm khổ mình, khổ người, có một hành động dạy chúng ta không tham sắc dục, tức là “Đức Không Tham Sắc Dục”.

Muốn thực thiện đức không tham sắc dục, thì phải thực hiện đời sống “độc thân”. Đời sống độc thân có lợi gì? Có hại gì? Thưa các bạn! Theo quan niệm của mọi người từ xưa đến nay, nghĩ rằng: Độc thân là một cuộc sống cô đơn buồn chán, trước sau quạnh quẽ, chỉ có một bóng, một hình, trông dễ sợ. Khi già yếu, đau bệnh không ai lo cơm nước, thuốc thang... Và sống một mình luôn sợ mọi người ăn hiếp... như trên chúng tôi đã nói.
Thưa các bạn! Các bạn đừng nghĩ như vậy.

Nghĩ vậy là các bạn đang sống trong tưởng tri. Chỉ vì người ta chưa biết sống độc thân như thế nào đúng và như thế nào sai? Người ta thường chứng kiến những người sống độc thân vì hoàn cảnh bắt buộc, chứ họ chẳng bao giờ thích sống độc thân. Những người hoàn cảnh bắt buộc họ phải sống độc thân như vậy, nên tâm hồn họ cô đơn, buồn chán, khổ đau... như trên các bạn nghĩ tưởng.

Thưa các bạn! Sống độc thân là một cuộc sống trọn vẹn không làm khổ mình, khổ người; một cuộc sống giữ tròn đức hạnh cao thượng tuyệt vời, thoát ra mọi sự ràng buộc của năm đối tượng dục lạc. Năm đối tượng dục lạc là gì? 1- Danh, quyền thế, chức vị, ngôi cao, lời khen tặng, lời ca ngợi...

2- Tiền bạc, của cải, tài sản, vật chất...

3- Sắc dục, phụ nữ

4- Ăn uống

5- Ngủ nghỉ

Người sống độc thân mà không biết cách sống độc thân thì tâm thường bị ngũ dục lạc lôi cuốn và cám dỗ. Ngũ dục lạc lôi cuốn và cám dỗ mà cố ức chế chịu đựng, không hưởng thụ, thì người ấy phải chịu khổ vô cùng, vô tận. Còn người biết cách sống độc thân lần lượt họ khắc phục tâm mình sống đúng đức hạnh làm người, xa lìa năm điều tai hại hèn hạ của ngũ dục lạc. Lần lượt chúng tôi sẽ dạy các bạn đủ năm đức hạnh làm người, như các bạn đã học: đức không tham danh, đức không tham lợi, đức không tham sắc dục... Và bây giờ các bạn đang học đức không tham sắc dục. Sự học hiểu này giúp cho các bạn mở mang trí tuệ, có tầm nhìn thẳng vào sự thật cuộc sống của chính các bạn. Hơn nữa, nó còn giúp cho các bạn sống không mơ mộng hão huyền theo ngũ dục lạc thế gian. Ngũ dục lạc là cái bóng hạnh phúc hão huyền, là miếng mồi của nhân quả câu nhử để các bạn sa lưới, mắc câu luân hồi sinh tử, mãi mãi muôn đời chịu khổ đau.

Xét cho cùng tận, người sống độc thân được an ổn và hạnh phúc nhất đời, vì không có đối tượng quấy rầy, không có người làm cho bạn buồn phiền, bất toại nguyện, thương ghét, sợ hãi, lo lắng, phiền não, giận hờn, cay đắng, thù hận, khổ đau, v.v... và không tiêu hao khí lực trong những cuộc truy hoan sắc dục. Sống độc thân là một cuộc sống với tâm hồn thanh thản, an vui và vô sự. Sống hòa mình trong vũ trụ với sự sống của muôn loài, mà không có người hay vật nào làm cho ta bận tâm được, thì đó mới chính là mình đã sống độc thân.

Sống độc thân chính là ta sống cho muôn loài vạn vật với tình thương bao la, rộng lớn vô bờ bến, sống với vạn hữu trong môi trường sống mà duy nhất chỉ có một tâm hồn bất động. Còn sống có nhiều người như trong một gia đình thì phải có nhiều điều nghịch ý trái lòng, phải có lời qua tiếng lại, phải có buồn phiền, giận hờn, to tiếng cãi nhau, v.v... Sống độc thân làm sao có chuyện ấy được. Phải không hỡi các bạn? Sống độc thân mà không độc thân, vì xung quanh ta còn có nhiều người bạn thân thương, đó là cây cỏ, đất đá, núi sông và các loài động vật nữa, còn sống có gia đình khổ lắm các bạn ạ! Nhất là người phụ nữ. Các bạn nghĩ lại xem có đúng không? Các bạn thường nghĩ rằng: sống độc thân, đến khi già yếu, bệnh tật không ai lo, chết trong cô đơn buồn tẻ một mình, v.v... Vì nghĩ như vậy, nên khi con cái lớn khôn thì lo dựng vợ gả chồng, để sống có đôi, có bạn, có nương tựa vào nhau, giúp đỡ nhau khi già yếu, khi bệnh tật, khi chén cơm, manh áo, khi ly nước, thuốc thang, v.v...

Nhưng khi hai người nam nữ, sống chung nhau, đã đem lại cho nhau muôn trùng sự khổ đau và còn nhiều cảnh trái ý nghịch lòng, mà chúng tôi đã nói trong sách này.

Sống không làm khổ mình, khổ người là sống độc thân, sống độc thân không có nghĩa là ta sống ích kỷ riêng cho ta.

Vì thế, người sống độc thân là người biết sống những đức hạnh cao quý làm người. Biết sống những đức hạnh cao quý làm người là biết vượt ra khỏi bản tính dục lạc của loài động vật. Nếu loài người không vượt ra khỏi ngũ dục lạc này thì cuộc sống chỉ là những loài động vật mà thôi.

Sắc dục là một định luật sinh tồn của vạn vật trong luật nhân quả mà chúng tôi đã nói ở trên. Từ loài cỏ cây thảo mộc thực vật, cho đến những loài bò, bay, đi, chạy, nhảy, động vật nói chung, tất cả đều chịu qui luật sắc dục sinh tồn, để sinh sôi nảy nở.

Cho nên, con người thực hiện đức không tham sắc dục là làm cho định luật nhân quả đình chỉ. Luật nhân quả này đình chỉ thì toàn bộ ác pháp trên thế gian này cũng sẽ không còn nữa, và như vậy thế gian sẽ hết khổ đau. Cuộc sống của con người đã trở thành cuộc sống Thiên Đàng.

Như chúng tôi đã nói ở trên: sắc dục là qui luật sinh tồn của vạn vật, nếu biết tiết độ nó ở mức bình thường thì loài người ít khổ. Còn ngược lại, nếu sắc dục thái quá thì gây tai hại cho loài người, cho xã hội. Và như vậy, sắc dục thái quá nó mang đến những tai hại gì?

1- Bản thân bệnh tật. Bệnh tật thường truyền nhiễm qua đường sinh dục như: vi trùng bệnh giang mai, vi trùng bệnh HIV, Aids và các loại bênh phụ khoa khác ngày càng nhiều hơn, v.v...

2- Gia đình bất an. Có nghĩa là chồng lấy vợ người này vợ lấy chồng người khác, khiến cho đạo nghĩa chung thủy gia đình một vợ, một chồng mất đi, gây nên tình trạng thương tâm cho con cái xa cha hoặc mất mẹ.

3- Tệ nạn mãi dâm khắp nơi trong xã hội. Một đất nước mà nơi đâu cũng có gái mãi dâm là một đất nước chưa có văn hóa, văn minh lành mạnh, giá trị người phụ nữ quá thấp kém, nói đúng hơn là đất nước đó thiếu đạo đức làm người.

4- Dân số đông, dân trí kém và tệ nạn xã hội quá nhiều. Do hàng loạt đa số con cái được sinh ra từ khoái lạc của tâm tham sắc dục, chứ không từ sự ý thức tiết độ tình dục, không từ sự nhận thức rõ trách nhiệm của cha mẹ là: Nuôi con đúng tiêu chuẩn và dạy bảo con nên người hữu ích. Trong giai đoạn đất nước đang phát triển khoa học công nghệ hiện đại này, thì sự học của con cái càng phải được cha mẹ chăm sóc kỹ lưỡng để học tập đến nơi đến chốn, thì trình độ học thức mới theo kịp mọi người, mới làm lợi ích cho gia đình và xã hội.

Hiện giờ, tình trạng học thức của trẻ em chung cả nước chưa đạt tiêu chuẩn kiến thức phổ thông. Thường thường, cấp trung học phổ thông có 12 lớp, nhưng trẻ em mới học đến lớp 9, sĩ số học sinh giảm đi rất nhiều vì học lực, vì hoàn cảnh. Đó là những nỗi lo của bậc làm cha mẹ, của những nhà lãnh đạo đất nước. Vì thế, đức không tham sắc dục cần phải được giữ gìn nghiêm chỉnh. Nhất là mọi người phải sáng suốt thấy trách nhiệm và bổn phận ngăn chặn những hành động khiêu dâm, gợi dục của mình và của những người khác. Vì dâm dục là một hành động không biết thương mình, làm hại mình. Gây tổn thương giá trị đức hạnh của người phụ nữ chung cả nước.

Gái mãi dâm là những phụ nữ chỉ biết sống có tiền, không biết giá trị phẩm hạnh đạo đức bản thân của mình; không biết giữ giá trị chung cho giới phụ nữ Việt Nam; không biết noi gương những bậc anh thư Trưng Vương, Triệu Ẩu, Ỷ Lan, v.v... Những bậc này luôn luôn giữ gìn giá trị phụ nữ quê hương tổ quốc của mình.

Một phụ nữ làm gái mại dâm là đã làm sỉ nhục cho giới phụ nữ nước đó. Giới phụ nữ nước đó bị sỉ nhục là nước đó bị sỉ nhục. Các bạn phụ nữ có biết chăng? Hỡi các bạn phụ nữ! Các bạn có biết chăng? Dưới mắt một người khác phái, phụ nữ mãi dâm chỉ là một công cụ giải trí cho nam giới. Là một con người có giá trị như bao nhiêu người khác, mà quý bạn đã tự biến mình thành một món đồ chơi cho kẻ khác, thì còn có nghĩa lý gì là một con người nữa.

Phải không hỡi các bạn? Thưa các chị em phụ nữ! Chúng ta sống không phải chỉ có tiền bạc mới sống được.

Còn có nhiều cách sống cao thượng hơn, không phải ở tiền bạc vật chất, mà ở tinh thần tự lực tự cường, biết đứng thẳng trên đôi chân của mình; biết vươn lên và vượt qua những nỗi khó khăn gian khổ của cuộc đời.

Chứ không phải vì cảnh nghèo đói mà đi bán thân nuôi miệng; chứ không phải vì cảnh nghèo đói mà đi làm thê thiếp hầu hạ cho người.

Những cô gái lam lũ đầu tắt mặt tối, tay làm hàm nhai, nhưng giá trị người phụ nữ ấy không bị chà đạp, không bị ai coi rẻ. Còn chị em son phấn lòe loẹt, quần áo đẹp đẽ, giày dép cao sang, nhưng giá trị của người phụ nữ này, coi chừng đứng không đúng vị trí và khả năng của mình, thì sẽ bị chôn vùi dưới lớp bùn nhơ hôi thối. Chị em có biết chăng? Đó là những gái mãi dâm, gái bán bia ôm, gái bán cà phê ôm, gái nhảy ở các vũ trường, v.v...

Đạo đức làm người không chấp nhận những người phụ nữ ăn mặc bày da, hở thịt, hoặc bó sát người khêu gợi dâm dục. Người phụ nữ ăn mặc như vậy là gợi lòng sắc dục của người khác phái, đó là một hành động thiếu đạo đức và văn hóa là người. Hành động đó làm sỉ nhục quê hương Tổ quốc. Các chị em phụ nữ có biết chăng?

Đăng nhận xét

0 Nhận xét