Cõi vô thường, hợp tan tan hợp… Cõi đời ngẫm lại có gì đâu, tuổi trẻ bon chen tìm danh lợi, lên lão lo tìm thuốc kéo dài cuộc sống… có sanh thì có tử, có hợp thì có tan… đó là kiếp sống vô thường… con người ngụp lặn trong cõi luân hồi sanh tử… Biển khổ bao la, quay đầu lại là bờ.
Tôi đã tự hỏi mình nhiều lần, rất nhiều lần tôi tự đặt ra câu hỏi và cũng tự đi tìm cho mình một câu trả lời phù hợp nhất cho mình, tôi đã làm gì đuợc cho bản thân mình, cho gia đình mình và cho những người mình yêu thương? Tôi tự hỏi tuổi thơ của mình đã trôi đi lúc nào không hay, đã đến lúc mọi vô tư và hồn nhiên của tuổi thơ tan biến đâu hết, tôi không còn mang một khuôn mặt vô tư và hồn nhiên ngày nào được bạn bè gọi với cái tên thân mật “ngố” nữa. Tôi tự hỏi, tôi đã làm được gì cho cuộc đời này, cho kiếp sống vô thường này? Những người tôi yêu thương đã rời xa tôi…ngay cả anh, anh cũng không một lời nhắn nhủ, rồi sẽ tiếp theo là ai nữa đây? Cha hay là mẹ, hay em trai… hay chính bản thân tôi?
Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy một điều là cuộc đời này quá vô thường, mọi thứ đều là phù du và tạm bợ, chính cái thân mình đây cũng chỉ là một cái thể xác tạm bợ mà linh hồn mình có được mấy chục năm nay, rồi tới một ngày nào đó cũng như mọi người, nó cũng sẽ tan biến vào hư không như những linh hồn khác, cũng tan rã và trở về với đất và… cũng chẳng mang gì đi theo mình được khi ta trở về với đất mẹ. Có chăng, đó chỉ là những việc làm tốt hay xấu mà ta đã làm và đã gây cho mọi người cũng như những người thân yêu của mình mà thôi? những việc ta đã làm cho người, những điều tốt đẹp ta để lại cho người hay những sân hận giữa người với người mà thôi.
Vậy, phải làm thế nào để sự ra đi của mình được thanh thản và siêu thoát, có bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi đó cho bản thân chúng ta không? Có bao giờ ta tìm gặp một ai đó để hỏi ta sẽ thế nào, ta sẽ đi về đâu sau khi thân xác ta tan rã và trở về với đất không? Tôi dám chắc, hơn một người có suy nghĩ đó giống tôi, chỉ có điều họ có nói ra hay là giữ trong lòng hay không thôi? Có người sợ cái chết, vì họ có mọi thứ, họ không cam tâm từ bỏ, có người lại chả có gì những họ vẫn sợ chết nhưng họ cũng có tránh được đâu??? Vậy tại sao ta không học cách đón nhận cái chết đến với ta một cách nhẹ nhàng và bình thản hơn??? Tại sao ta không học cách sống cho tốt những ngày ta đang sống để thấy rằng cuộc sống của ta là một cuộc đời đáng sống và khi ra đi không có gì phải nuối tiếc nữa?
Đối với tôi, cuộc sống là một ván bài, nếu ai may mắn, thì sẽ có được nhiều quân bài tốt trong tay (như tiền bạc, người thương hoặc chồng hay vợ của mình, gia đình, sự nghiệp và danh vọng…) và họ cũng sẽ phải kết thúc ván bài (dù là có tốt đến đâu thì ván bài cũng vẫn kết thúc)… họ mang gì được về cho họ??? (bạn có nghĩ không?) họ sẽ mang về được tiền thưởng, sự thành công, hạnh phúc vì là người chiến thắng, nhưng khi họ ra đi vào cõi vĩnh hằng họ sẽ có gì mang theo???? Còn người không may mắn (họ có thể có một vài cây tốt, mà cũng có thể chả có cây nào tốt để mang lại chiến thắng cả) nhưng rồi sao? ván bài kết thúc, họ cũng kết thúc, họ mang gì đi theo được????
Vậy, tại sao ta phải mệt nhoài với những bon chen đời thường, đó là vì ai, vì cái gì, và vì điều gì???? Tôi không nói điều này ra là để mọi nguời nghĩ rằng cái chết là một sự yếu đuối, là một sự chạy trốn hay gì cả. Tôi chỉ muốn nói rằng, ta hãy chuẩn bị cho ta kiến thức để đón nhận một cái chết ngay từ khi ta còn sống, khi cái chết đến với ta thì ta hãy thanh thản mà đón nhận nó, hãy thanh thản mà chấp nhận nó như là một ván bài đã được định ra cho ta… và để người thân yêu của ta có thêm sức mạnh tiếp nối ta làm những việc làm còn lại ta đang dang dở, có chăng ta chỉ cố gắng hết khả năng của mình để có được sự may mắn tới cuối cùng, để khi ra đi ta sẽ không còn gì để hối hận, để nuối tiếc và để yêu thương nữa thôi. Và có những người ra đi còn không kịp để lại một lời nhắn gửi gì cho gia đình, cho người thân yêu của họ, bạn nghĩ họ có đau không nếu là bạn?
Tất nhiên, nỗi đau nào rồi cũng đi qua, người mất thì cũng đã ra đi rồi, người sống như chúng ta phải sống như thế nào để người ra đi được thanh thản nơi chín suối (đó mới là điều quan trọng), ta phải cố gắng tới khi nào còn có thể, ta phải chấp nhận nó như là một ván bài định mệnh đã giành cho ta và ta phải sống sao cho khi ta trở về với đất thì ta sẽ được người thương yêu của ta đón ta như chưa từng có sự chia ly diễn ra ở kiếp sống này, đó là lý do vì sao mà tất cả chúng ta đều phải vất vả bon chen ở kiếp sống này, dù muốn hay không thì cũng phải trả hết nợ đời thì ta mới thanh thản mà ra đi và được người thương yêu của mình dang tay đón ta trở lại với cõi vĩnh hằng.
Và để rồi từ đó, ta đi tìm một cuộc sống khác, một cuộc sống vĩnh hằng không có luân hồi, không có khổ đau, không có chiến tranh và bệnh tật, một cuộc sống thanh bình với những con người mà ta yêu thương sống trong hạnh phúc mãi mãi… không buồn giận, không khổ đau, không bệnh tật, không ghanh ghét, không vị kỷ, không bon chen, không dẫm đạp lên nhau, không lừa lọc và dối trá.
Nguồn: ngadt.wordpress.com
0 Nhận xét